Tất cả vì mục tiêu dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh                                                                                                                                                                 Đoàn kết, trách nhiệm - kỷ cương, liêm chính - bản lĩnh, hiệu quả                                                                                                                                                                 Đoàn kết, kỷ cương, hành động, sáng tạo, đột phát, phát triển                                                                                                                                                                 Công minh, chính trực, khách quan, thận trọng, khiêm tốn
Khoảng 15 giờ ngày 18/8/2009 nhận được tin báo của PC 14 – Công an Trà Vinh tại xã Đại Phúc, huyện Càng Long xảy ra vụ Giết người. Được sự phân công của Lãnh đạo phòng, tôi cùng Đoàn công tác gồm 02 Điều tra viên của PC 14; Lãnh đạo và các đ/c kỹ thuật viên của PC 21 đến hiện trường.
Hiện trường nơi xảy ra vụ án tại ấp Cây Dương, xã Đại Phúc, huyện Càng Long cách trung tâm thị xã Trà Vinh khoảng 22 km. Là xã mới được chia tách nên còn rất nhiều khó khăn, có nơi chưa có điện, chưa có đường nhựa, đường đanl… Khi tới nơi, hiện trường hiện ra trong mắt tôi như bức tranh của vùng quê Nam bộ đó là: Những ngôi nhà làm bằng tre và là dừa nước, nằm cặp bên bờ kênh, xung quanh nhà có vườn cây (chủ yếu là dừa và cam, quýt), có ao cá ở phía sau và xa xa là những cánh đồng lúa đang trổ đòng… Thật là êm ả, yên tĩnh và mát mẻ, một cảm giác chỉ có ở thôn quê Nam bộ. Chúng tôi, ai cũng phải tháo bỏ giày, vớ ra để lội xuống ruộng, đi xuồng ngang sông rồi lại lội ruộng nữa thì mới tới nơi phát hiện tử thi, nên anh em trong đoàn ai cũng bị ướt quần. Nơi nạn nhân nằm là một con mương nhỏ có rất nhiều lục bình, xung quanh là cánh đồng lúa “đang thì con gái” cách nhà nạn nhân khoảng 400m. Thi thể nạn nhân đang trong giai đoạn trương phình to, thối rữa, biến dạng, không có quần áo che thân nên phần da ở phía trên bị nắng chiếu ngả sang màu thâm đen, bầm tím như bị nướng; bị bong tróc hết lớp biểu bì bên ngoài nên biến dạng không còn nhận rõ là ai….
Sau khi khám nghiệm tử thi, chúng tôi xác định nạn nhân không phải chết dưới nước (chết đuối) vì toàn bộ hệ thống thanh, khí quản của nạn nhân không có bùn, bụng không có nước, chỉ trướng hơi. Đoàn xác định nạn nhân đã chết được khoảng từ 05- 06 ngày trước đó. Điều đó cho thấy nạn nhân bị giết rồi mới đem xuống mương và điều đó cũng cho chúng tôi biết đây không phải là hiện trường đầu tiên của vụ án. Anh em trong đoàn nhận thấy đây là vụ án đặc biệt nghiêm trọng và rất phức tạp, vì qua khám nghiệm còn phát hiện nạn nhân bị mất đôi bông tai. Chúng tôi tiếp tục đến nhà nạn nhân để xem xét, kiểm tra để tìm kiếm dấu vết của tội phạm có để lại trong nhà của nạn nhân hay không và để xác định đâu là hiện trường đầu tiên của vụ án, nhưng đều không có câu trả lời.
Lúc này trời đã hơi tối, hơn 19 giờ tối. Tôi thấy hơi lo lắng vì chưa xác định được dấu vết nào có giá trị, nên đã tranh thủ điện thoại báo cáo sơ bộ tình hình cho đ/c Trưởng phòng nắm và xin ý kiến chỉ đạo. Lúc đó không chỉ mình tôi, mà hầu hết anh em trong đoàn ai cũng điện thoại báo cáo, xin ý kiến chỉ đạo.
Đoàn công tác về trụ sở UBND xã Đại Phúc để họp Ban chuyên án. Tại đây, chúng tôi nghe Công an huyện và Công an xã báo cáo tình hình xác minh ban đầu :
– Nạn nhân là bà Nguyễn Thị Lành 85 tuổi, do bà khó tính nên con cháu không ở chung, chỉ ở gần nhà bà, hàng ngày các cháu đi chợ mua đồ ăn mang sang cho bà tự nấu ăn. Ngày 12/8/2009 cháu ngoại của bà mua đồ ăn đem lại cho bà. Hai ngày sau về nhìn thấy bịch đồ ăn vẫn còn nên nghĩ bà qua nhà người dì ở xã bên chơi. Ngày 15/8/2009 anh Nguyến Văn Tấn là người đến hái dừa cũng không thấy bà đâu. Sau đó gia đình chia nhau đi tìm, đến khoảng 11 giờ ngày 18/8/2009 anh Phan Đồng Tính (là cháu rể) phát hiện xác bà nổi ở vị trí trên.
Sau khi nghe báo cáo tất cả các mối quan hệ từ người nhà, con cháu, thân thích đến lối xóm và những mâu thuẫn gần đây (nếu có) nhưng tất cả đều không có dấu hiệu khả nghi. Như vậy câu hỏi đặt ra là động cơ giết người là gì? Ai đã giết bà? Giết bằng cách nào và tại đâu? Lúc này thời gian là hơn 21 giờ, nhưng tất cả các câu hỏi đặt ra đều chưa có câu trả lời, mọi người gần như tuyệt vọng, có người còn thốt lên “án thối rồi”. Trong lúc mọi người đều thở dài im nặng, bỗng đ/c Công an xã về báo có chi tiết mới! Tất cả đều hướng về người chiến sỹ công an xã để nghe báo cáo, lúc này ai cũng có tâm trạng hy vọng thông tin được nghe sẽ là tia sáng trong bóng đêm, có giá trị phá án….Qủa nhiên không sai, đ/c cho biết: Theo lời khai của anh Nguyễn Văn Qúi thì chiều ngày 12/8/2009 Nguyễn Văn Hiếu (là con của bà Nguyễn Thị Vịnh) ngụ chung ấp có đến nhà bà Lành, đứng bên đây liếp cự cãi với nạn nhân về chuyện mua bán gà ác. Ban chuyên án, xác định thông tin rất có giá trị, rất có thể đây là đối tượng gây ra cái chết cho bà Lành. Dù sao thì cũng phải mời lên để làm rõ vì Hiếu là người cuối cùng gặp nạn nhân. Ban chuyên án cũng đánh giá nếu như trong người Hiếu đã có rượu thì rất có thể, sau khi cự cãi Hiếu không kềm chế được bản thân lỡ tay giết chết bà Lành.
Ban chuyên án đã phân công 01 Điều tra viên của tỉnh và 01 Điều tra viên của huyện, là những người có kinh nghiệm lâu năm trong công tác điều tra án hình sự, tiến hành mời đối tượng về trụ sở xã làm việc sơ bộ, nếu thấy có biểu hiện về tâm lý khả nghi thì cho xe chở về Công an huyện tiếp tục làm rõ.
Các đồng chí còn lại trong đoàn và tôi ra xe về. Trước khi ra về, tôi không quên trao đổi với đồng chí điều tra viên về một số nội dung cần làm rõ và phương pháp tiến hành xét hỏi đối tượng… và dặn có gì chuyển biến thì đ/c hãy điện thoại trực tiếp cho tôi. Tôi động viên đồng chí ở lại và không quên chúc mừng thành công. Trên xe về chỉ còn lại tôi và 03 đồng chí của Phòng kỹ thuật hình sự. Đêm đó tôi về tới nhà gần 23 giờ đêm, sau khi tắm rửa, tôi ăn qua loa bát cơm rồi lên giường ngủ, chắc do mệt nên tôi ngủ lúc nào không hay. Giật mình thức giấc khi nghe tiếng điện thoại reo, lúc này tôi nhìn đồng hồ là 2 giờ 30 sáng 19/8/2009, vừa mừng lại vừa lo, không biết ai gọi có chuyện gì không? Khi cầm máy lên, thấy số máy của đồng chí Điều tra viên thì tôi mừng thật sự, mặc dù chưa nói chuyện. Ở đầu dây bên kia đồng chí nói: “Thành công rồi anh ơi! Anh lên trên này liền để cùng tụi em và đối tượng về nhà nó thu giữ đôi bông tai!” Tôi hỏi lại “Có phải thằng hồi tối không?” Đ/c trả lời ngay “Chính nó là Nguyễn Văn Hiếu. Thôi nhé, anh liên hệ Lãnh đạo của em rồi cùng đi”. Lúc này tâm trạng của tôi rất khó tả, vừa mừng, nhưng lại run hết cả người, nổi hết cả da gà trên người…tôi không thể nào diễn tả hết được những cảm xúc lúc đó. Bây giờ nghĩ lại tôi đoán, không chỉ có tôi, mà những người làm công tác hình sự, cùng tham gia với cơ quan điều tra phá được án đều có những cảm xúc đó mà thôi. Đó là những giây phút thật sự hạnh phúc của tôi “chiến sỹ thầm lặng, chiến sỹ mặc áo màu xanh hòa bình”.
Tôi chạy xe lên Phòng cảnh sát hình sự thì đồng chí Phó thủ trưởng cơ quan điều tra đã chờ ở đó. Khi gặp tôi, đ/c bắt tay chúc mừng, với khuôn mặt rặng rỡ niềm vui, đ/c còn nói: “Em lần đầu ra quân, đã giúp anh em phá được án lớn, vậy là rất may mắn, anh em mình phối hợp tốt nhé !”, vì lúc đó tôi mới được bổ nhiệm Kiểm sát viên tỉnh chưa đầy 02 tháng. Đ/c nói tiếp, phá được vụ án này là chiến công lớn và rất có ý nghĩa cho PC14 và Công an Càng Long vì 08 giờ sáng nay Công an tỉnh tổ chức mít tinh kỷ niệm 65 năm ngày thành lập lực lượng CAND (19/8/1945- 19/8/2010).
Anh em chúng tôi ra xe, chạy lên Công an huyện Càng Long. Khi tới nơi khoảng 03 giờ sáng, tất cả đều có mặt đông đủ, không ai ngủ, kể cả 03 đồng chí Lãnh đạo công an huyện cũng đều có mặt. Chúng tôi nghe báo cáo kết quả làm việc với tên Hiếu, rồi tôi và đ/c Phó thủ trưởng Cơ quan điều tra trực tiếp xuống gặp tên Hiếu để nghe chính tên Hiếu khai lại quá trình thực hiện hành vi giết người và lấy đôi bông tai của bà Lành. Chúng tôi thật sự yên tâm khi nghe đồng chí trinh sát đã xuống tới nhà của tên Hiếu báo cáo “đã tìm thấy đôi bông tai ngay vị trí mà Hiếu mô tả cất giấu, có cả vợ và anh trai Hiếu chứng kiến”. Lúc đó đ/c Trưởng công an huyện chỉ đạo đ/c trinh sát phải ngồi canh giữ.
Chúng tôi được Lãnh đạo công an huyện mời xuống nhà ăn tập thể dùng cháo khuya, thật là chu đáo và nhiệt tình. Mọi thứ đã bày sẵn lên bàn, chắc “anh nuôi” đã đi mua lòng heo về nấu cháo từ rất  sớm. Những tô cháo bốc khói nghi ngút, bên cạnh dĩa lòng heo luộc và chén nước mắm nhĩ thật hấp dẫn, thêm một chút tiêu hoặc một chút gừng cho ấm bụng. Lúc này, cảm giác “kiến bò bụng cứ sôi sùng sục”. Tôi và mọi người ăn cháo xì sụp rất ngon miệng. Ngon thực sự do nêm nếm rất vừa miệng vả lại lúc này tâm trạng ai cũng phấn khởi đã trút bỏ lo âu, sợ không phá được án, cho nên ăn càng ngon hơn, mọi người vừa ăn vừa cười nói rất vui.
Gần 05 giờ sáng chúng tôi và Nguyễn Văn Hiếu đã về đến nhà của Hiếu, khi đến nơi thì chính quyền địa phương và một số bà con đã tập trung ở đó. Nhà của Hiếu rất nghèo, mới được chính quyền đoàn thể địa phương dựng cho căn nhà tình thương. Khi Hiếu bước từ trên xe Uoat xuống thì vợ và con Hiếu ra phía trước nhìn và òa lên khóc. Tôi thấy hơi chạnh lòng cho hoàn cảnh của Hiếu. Trước sự chứng kiến của chính quyền địa phương, vợ và anh trai, Hiếu đi vào phía trong nhà đến chân giường, Hiếu cúi xuống lấy từ trong viên gạch ống kê dưới chân giường ra một đôi bông tai (kiểu bông búp) bằng vàng 24K. Như vậy là qúa rõ ràng, có tang chứng, vật chứng. Đôi bông tai là vật chứng rất quan trọng của vụ án, chứng cứ vật chất có giá trị chứng minh cực kỳ quan trọng.
Kết quả điều tra đã chứng minh: Ngày 12/8/2009 sau khi đã uống rượu về, vì tức giận bà Lành bán 08 con gà ác con cho mẹ của Hiếu mắc, lại không cho mượn gà mẹ nên Hiếu kêu mẹ đem trả gà thì bà Vịnh không trả, tức giận Hiếu đã đập chết hết số gà này. Sau đó, Hiếu đi qua nhà bà Lành lớn tiến chưởi và kêu bà sang nói chuyện. Hiếu chèo ghe qua đưa bà Lành sang nhà để nói chuyện. Khi qua tới nhà mình, Hiếu vẫn cằn nhằn việc bà bán gà mắc và nói bây giờ trả bà 25.000đ bà có chịu không, thì bà Lành đồng ý nên Hiếu kêu vợ lấy tiền trả cho bà Lành. Khi trả tiền, vì có 5.000đ tiền xu bà Lành sợ rớt mất nên đã bớt cho Hiếu chỉ lấy có 20.000đ. Tưởng chừng cơn giận không còn nữa, vì sau cùng thì bà Lành chỉ bán 08 con gá ác con với giá có 20.000đ mà thôi, nhưng trên đường đưa bà Lành về nhà, khi xuồng vô nước bị chìm thì Hiếu nhân cơ hội đã dùng hai tay bóp cổ bà Lành cho tới chết. Sau đó dùng ngón chân cái bàn chân trái kẹp vào cổ áo của bà Lánh, bơi xuồng kéo xác bà đi đoạn khoảng 100m rồi giấu xác bà Lành vào chỗ có nhiều lục bình. Lúc này Hiếu phát hiện hai bên tai bà có đeo đôi bông tai nên Hiếu lột đôi bông bỏ vào túi quần mang về giấu dưới viên gạch dưới chân giường. Cách 03 ngày sau, khoảng 19 giờ Hiếu bơi xuồng đi ngang thấy xác bà nổi lên, Hiếu tiếp tục kép xác kéo đi khoảng 400m đến đoạn mương cùn, rồi kéo xác bà vào mương, dùng chân đạp lên bụng cho xẹp để dìm xác xuống bùn nhưng không được. Lúc này Hiếu phát hiện khi đạp lên xác thì hơi xì ra dưới cửa mình (âm hộ) nên Hiếu dùng tay thò vào âm hộ móc ruột ra để cho bụng xẹp, Hiếu móc ra được một đoạn khoảng 60cm thì phát hiện xa xa có ánh đèn của người đi xoi, sợ bị phát hiện Hiếu đưa ruột trở vào và tiếp tục kéo xác bà Lành qua đoạn mương kế bên nơi có nhiều lục bình để giấu xác..
Với tính chất, mức độ của hành vi phạm tội nêu trên, Hiếu bị truy tố về hai tội Giết người theo điểm e khoản 1 điều 93 và tội Cướp tài sản theo khoàn 1 Điều 133 BLHS. Vụ án được Lãnh đạo ba ngành thống nhất chọn án điểm, đưa ra xet xử lưu động tại xã Đại Phúc huyện Càng Long để phục vụ tình hình chính trị địa phương.
Tôi được phân công giữ quyền công tố tại phiên tòa. Vụ án làm cho tôi, đ/c Trưởng phòng và đ/c Phó viện trưởng phụ trách, băn khoăn và day dứt, mất nhiều thời gian thảo luận, cân nhắc áp dụng mức hình phạt là Chung Thân hay Từ hình đối với bị cáo Hiếu vì: Hiếu xuất thân từ gia đình nông dân nghèo, lớn lên cha mất sớm, không được đi học nên không biết chữ. Bản thân chưa có tiền án tiền sự, quá trình điều tra đã tự thú về tội cướp tài sản và thật thà khai báo. Chính từ việc thật thà khai báo của Hiếu thì cơ quan điều tra mới biết được Hiếu giết bà Lành như thế nào; đã giấu xác ra làm sao và thủ đoạn che giấu tội phạm sau đó như thế nào? Từ lời khai của Hiếu thì cơ quan điều tra tiến hành cho thực nghiệm lại (toàn bộ quá trình thực hiện tội phạm và che giấu tội phạm đều thực hiện dưới sông nên hoàn toàn không để lại dấu vết nào, mà chỉ từ lời khai của Hiếu). Mặc khác Hiếu còn một mẹ già đang bệnh và 02 con còn nhỏ, vợ mua bán ve chai kiếm sống.
Nhưng chính thủ đoạn che giấu tội phạm của Hiếu là mấu chốt để đánh giá bản chất, nhân tính của Hiếu để quyết định việc áp dụng hình phạt như thế nào mới thỏa đáng. Rõ ràng, việc bị cáo dùng tay đưa vào âm hộ một thi thể đã bị trương xình thối rữa để móc ruột thì thật là kinh tởm và rùng mình, không còn nhân tính. Xét thấy bị cáo phạm một lúc hai tội đặc biệt nghiêm trọng lại có nhiều tình tiết tăng nặng như phạm tội đối với người già, có tình chất côn đồ và có hành động xảo quyệt nhằm che giấu tội phạm nên chúng tôi thống nhất phải áp dụng mức hình phạt cao nhất của Bộ luật hình sự là Tử hình đối với Hiếu mới thỏa đáng.
Tại phiên Tòa ngày hôm đó, bà con nhân dân trong xã và các xã khác đến dự rất đông (khoảng 700 người) chật hết cả sân của UBND xã. Hội đồng xét xử đã tuyên mức án như Viện kiểm sát đề nghị. Bản án nghiêm minh, được đông đảo quần chúng nhân dân và chính quyền địa phương đồng tình.
Vụ án đã được Tòa Phúc thẩm – TAND tối cao tại TP. HCM xử phúc thẩm: Y án sơ thẩm. Nay đang trong giai đoạn chờ Quyết định không kháng nghị giám đốc của Chánh án Tòa án ND Tối cao và Viện trưởng Viện KSND Tối cao. Sau đó chờ Quyết định bác đơn xin tha tội chết của của Chủ tịch nước.

Tác giả bài viết: Hoàng Trung